Chương 41 (18+)
Nụ hôn lắt nhắt ngưa ngứa của Cố Tích Hoa dừng trên mặt cô, vật nóng cháy nảy sinh ý xấu mà cọ vào chỗ sâu trong đùi cô, hai tay anh bóp chặt eo cô, bóp đến nỗi tím bầm, Cố Tích Hoa cảm thấy nếu không làm gì đó thì anh sẽ chết mất, anh rất muốn rất muốn bất chấp tất cả mà đi vào, một tia lý trí cuối cùng kéo anh lại, anh chỉ có thể điên cuồng hôn cô, cắn cô, gặm cô, Thẩm Châm cảm thấy toàn thân mình bị cắn nhiều lần, cả người đau đớn. Một lần nữa Cố lão nhị được nắm lấy, âm thanh u ám đến đáng sợ của Cố Tích Hoa vang bên tai: “Thẩm Châm, anh muốn chết…”
Cô đau lòng khi nhìn anh khó chịu mà cố nén, cô nói: “Anh vào…” Câu nói kế tiếp bị nuốt vào trong miệng anh, môi lưỡi quyết liệt khiến Thẩm Châm không thở nổi, “…Ưm…”
Anh nói: “Không cho nói!” Âm thanh trầm thấp, mang theo sự sắc bén, giống như một sợi dây nào đó cố nén đang bùng nổ bên cạnh, “Anh sẽ không nhịn được, Thẩm Châm.”
Ai muốn anh nhịn. Thẩm Châm liếc mắt khinh thường.
Cũng không biết xuất phát từ tâm trạng gì, Thẩm Châm ma xui quỷ khiến đè anh dưới người, cũng không biết sức lực cô từ đâu ra, rõ ràng mới vừa nãy cánh tay yếu ớt đến độ không nhấc lên nổi. Cố Tích Hoa nhìn ánh mắt của người nằm sấp trên người anh, nhưng không đè cô trở lại, chỉ là ánh lửa trong mắt giống như muốn đốt người thành tro.
Thẩm Châm di chuyển xuống dưới, cúi đầu ngậm lấy dục vọng đang bừng bừng phấn chấn. Cố Tích Hoa nhịn không được cả người run lên. Khoang miệng ấm áp bao lấy dục vọng của anh, mềm nhẵn mảnh khảnh, suýt tí nữa anh không nhịn được khoái cảm tràn trề trong nháy mắt, ngón tay xuyên vào trong mái tóc của cô, giữ chặt đầu cô. Miệng Thẩm Châm chỉ có thể chứa được một phần nhỏ của vật to lớn kia, hơn nữa chạm vào cổ họng rất khó chịu, cô muốn nhả ra nhưng bị bàn tay của anh giữ chặt không thể động đậy. Cô chỉ đành thử ngậm vật kia sâu hơn, động tác của đầu lưỡi khó khăn. Cố Tích Hoa bị liếm láp đến độ cơ thể cứng đờ, bàn tay ôm đầu cô càng chặt hơn, cuối cùng có một chút chất lỏng trong suốt trào ra. Thẩm Châm nếm thử một loại mùi vị tanh mặn, khuôn mặt đỏ đến nỗi muốn chảy máu ra.
Đây là lần đầu tiên cô làm thế cho người khác, chẳng có kỹ xảo gì, chỉ dựa vào một số hình ảnh và từ ngữ từng đọc trong sách mà làm thử. Cảm giác không thể nói rõ là tốt hay xấu, chỉ là khi phát giác cơ thể anh sẽ theo động tác của cô mà run rẩy, trong lòng cô có chút mừng thầm. Cô nhả ra vật to lớn kia, bắt đầu liếm láp, bờ lưng Cố Tích Hoa căng cứng, miệng kêu một tiếng rên rỉ, gân xanh trên trán nổi bần bật. Khi chiếc lưỡi mềm mại liếm lên hai vật nằm bên cạnh thì càng mẫn cảm hơn, nơi nào đó sưng đỏ của Cố Tích Hoa lại trướng lên dữ dội, chọc trên mặt Thẩm Châm, quệt ra chất lỏng trong suốt trắng tinh.
Thẩm Châm tiếp tục liếm mút, Cố Tích Hoa không chịu nổi một tay nâng đầu cô lên, ra lệnh nói: “Há miệng.” Thẩm Châm mở miệng ra, Cố Tích Hoa đưa vật căng cứng đau đớn vào cổ họng cô, Thẩm Châm phản kháng “Ô ô ô”. Miệng chưa bao giờ bị mở rộng ra như vậy, ngay cả đầu lưỡi cũng bị ép đến run lên, Cố Tích Hoa động đậy khó khăn, Thẩm Châm buộc chính mình thích ứng vật to lớn của anh. Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Châm cảm thấy quai hàm đau đớn, nhưng vật trong miệng vẫn cứng, cô bất mãn liếc mắt nhìn người nào đó, nhỏ giọng nức nở, nhưng chỉ đổi lấy sự tấn công mạnh hơn. Thẩm Châm nghĩ rằng vật kia hình như muốn vói vào trong cổ họng. Cô mang ý xấu hút một cái, Cố Tích Hoa không kiềm nổi mà run lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn qua, bàn tay giữ Thẩm Châm càng chặt. Ngay sau đó anh cảm nhận được toàn bộ khoái cảm cực hạn tuôn ra. Thẩm Châm cảm giác được vật trong miệng run rẩy bất thường, còn chưa kịp nhả ra thì trong miệng đã chứa một dòng nước tanh mặn nóng hổi. Chất lỏng trắng đục từ khóe môi tràn ra, phung phí tột cùng.
Cố Tích Hoa xé khăn giấy lau chất dịch bên khóe miệng cô rồi lại xé tờ khác đặt dưới môi cô: “Nhổ ra, bảo bối.”
Trong lòng Thẩm Châm run lên, không biết cổ họng làm thế nào lại động một cái nuốt xuống. Trong phút chốc, ánh mắt Cố Tích Hoa lại sâu thẳm, sau khi nuốt vào Thẩm Châm nhăn mặt nhíu mày, lập tức hối hận, cô ấm ức: “Khó ăn quá.” Cố Tích Hoa ngậm lấy đôi môi đỏ thẫm kia, duỗi lưỡi vào nhấm nháp, vô cùng dịu dàng, khiến cho Thẩm Châm lại thở gấp một trận.
Cố Tích Hoa lấy lại lý trí trước khi sụp đổ, anh hít sâu mấy hơi buông Thẩm Châm ra, quyết định nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm.
Chờ hai người lăn qua lăn lại xong thì đã mười hai giờ, Thẩm Châm tiến vào trong lòng Cố Tích Hoa, anh điều chỉnh tư thế một chút để người trong lòng nằm thoải mái hơn, Thẩm Châm rất mệt mỏi nhưng không muốn ngủ, muốn nói lại không biết nói gì, cô chỉ đành lật qua lật lại. Cố Tích Hoa phát hiện sự sốt ruột bất an của cô, anh hôn vỗ về cô, âm thanh từ tính và khàn khàn, quá gợi cảm: “Đi cùng anh nhé?”
Thực ra Cố Tích Hoa cũng không muốn xa cô lâu như vậy, anh hiểu rõ cô là một người có tính độc lập rất mạnh mẽ, lần đầu tiên biểu hiện sự ỷ lại vào một người mãnh liệt như vậy, cô vẫn là chính mình, tâm trạng của anh không thể nói không tốt.
Sau khi buồn bực một lúc lâu Thẩm Châm nói: “…Anh trở về sớm một chút.”
Cô vươn tay ôm chặt lấy anh. Nếu Cố Tích Hoa đã nói những lời này thì anh khẳng định có thể sắp xếp tốt mọi thứ để cô dễ dàng đi theo anh, công việc, thị thực gì đó chắc chắn không thành vấn đề, cô cũng thật sự không muốn xa anh, nhưng mà, Thẩm Châm cảm thấy mình làm vậy chẳng giống Thẩm Châm chút nào, yêu cũng có nguyên tắc và khoảng cách, cô không muốn cứ quấn quýt lấy anh để thỏa mãn chính mình lại mang đến phiền toái cho cuộc sống của anh.
Sau đó không biết làm sao ngủ thiếp đi, Thẩm Châm mơ màng cảm giác được có người hôn cô, dường như là có người nói “Chờ anh trở lại”, cô cố gắng muốn mình tỉnh táo nhưng không đánh thắng sự buồn ngủ dữ dội, cuối cùng chỉ có thể ngủ say. Buổi sáng khi thức dậy Cố Tích Hoa đã lên máy bay, Thẩm Châm ngồi ở mép giường ngẩn ngơ một hồi mới bắt đầu rửa mặt, rồi đi làm.
Hôm nay 6h dậy đã thấy ss bonus cho 2c. Vui quá đi mất. ^_^
thanks
=))
Thẩm tiên sinh ak, anh có cần kiềm chế vậy ko :(((
lần đầu, ý em là lần đầu 2 người này hôn nhau, em cứ tưởng Thẩm tiên sinh khả năng kiềm chế siu kém ai ngờ :((
E đáng giá sai 1 con người rồi *gàooo*
Đàn ông truyền thống…nhiều khi truyền thống quá cũng thật là…chết tiệt =))
Cảm ơn chị 2c moazzxx :*