Mắt cười
Tác giả: Viên Nghệ
Edit: Sam
Thể loại: truyện ngắn, hiện đại
Độ dài: 4 chương
1,
Lâm Nghiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường trong phòng tự học, đã năm giờ rưỡi rồi, lúc này ở căn tin hẳn là không nhiều người nhỉ? Nói mới nhớ, đại học A cái gì cũng tốt, điều duy nhất làm cho người ta rối rắm chính là nhiều người mà không đủ ăn. Trường đại học lớn thế, nhưng chỉ có hai căn tin nằm ở cuối lầu ba, khi đến thời gian ăn cơm giống như một ngọn núi bị con người bao phủ, khiến cho người ta có cảm giác như đang vượt thời gian.
Vào mùa thu, ban ngày cũng ngắn hơn. Tuy rằng mới năm giờ rưỡi, thế nhưng bên ngoài đã tối om, người qua lại trên con đường nhỏ từ thư viện đến căn tin cũng thưa dần. Lâm Nghiên thu dọn đồ đạc lẻ tẻ trên bàn, ôm sách, mang tai nghe MP4, đi bộ nhàn nhã trên con đường nhỏ dẫn đến căn tin.
Haiz, ngày mai lại có lớp toán nâng cao, vừa nghĩ tới điều này, đầu Lâm Nghiên đã muốn căng ra. Thân là sinh viên ngành ngữ văn, lại liều mạng thi vào đại học A, ngành tài chính là ngành lớn nhất ở đây, kết quả cô phát hiện, hầy, đối với toán nâng cao còn yêu cầu cao hơn nữa, Lâm Nghiên trợn tròn mắt một hồi.
Năm đó vì thi đại học môn toán lấy điểm cao, mỗi ngày mỗi đêm cô phải làm đề thi toán, thật vất vả chịu đựng qua cuộc thi đại học, còn tưởng rằng lên đại học sẽ thoát khỏi môn này, chẳng ngờ, đại học còn có toán nâng cao đang chờ đợi! Nào là vi phân và tích phân, đại số tuyến tính, tiết học đầu tiên cô suýt nữa bật khóc trong lớp, không thể như vậy, không thể đùa người ta thế chứ! Thầy Tôn dạy toán hồi cao trung vậy mà luôn miệng nói đến đại học chính là giải phóng đó…
Haizz, nhóc Tiểu Nghiên à, mày đã quên rồi sao. Sau khi giải phóng còn có ba năm nội chiến, còn có chiến tranh Triều Tiên, còn có…
Cho nên, chịu đựng đi, chờ đến lúc con dâu chịu đựng thành bà mẹ chồng, mày mới được coi như tu thành chính quả!
Dùng những lời Lâm Nghiên đã nói, cô căm ghét toán học đến mức nào đây? Đó chính là, sau này nếu con trai hỏi cô vấn đề toán học, cô cũng không định đáp lại thằng bé, ném thẳng một câu “Tìm bố con đi” rồi đuổi đi. Đùa à, tốt nghiệp đại học rồi, còn muốn cô làm đề toán, có thể sao?
Bạn thân Trương Ninh rất khinh bỉ cô là loại người làm mà không chịu trách nhiệm, còn nói chúc cô sau này tìm được một người học ngành ngữ văn, xem cô dạy hay không dạy.
Đương nhiên, lời này không hề dọa được cô, Lâm Nghiên trực tiếp xem nhẹ bỏ ngoài tai, cô đã hạ quyết tâm tìm một người chồng siêu giỏi ngành khoa học tự nhiên, không vì điều gì khác, chỉ là sau này trong nhà có người dạy toán lý hóa cho con cô! Học biết toán lý hóa, đi khắp thiên hạ chẳng sợ ai, vẫn còn một chút lý lẽ đấy!
Đang nghĩ vậy, bỗng nhiên di động trong túi vang lên.
Là điện thoại nhà.
“Mẹ, con biết rồi, lần sau sẽ ăn sáng rồi đi, vâng, không để nguội lạnh, thức ăn trường học cũng không tệ lắm, không có việc gì, vâng, tháng sau về nhà, vâng, con biết rồi… Được, con cúp máy trước nhé…”
Tắt điện thoại, nghĩ đến lời quan tâm lải nhải của bố mẹ, Lâm Nghiên chỉ cảm thấy dù bị gió đêm thổi hơi lạnh cũng ấm áp hơn, có bố mẹ làm việc gì cũng có tinh thần.
Nghĩ như vậy, bước chân của Lâm Nghiên nhanh một chút, bầu trời mênh mông tối đen cũng nhìn thấy thuận mắt hơn. Đang đi tới đằng trước thì truyền đến tiếng khóc hu hu và tiếng nói chuyện. A, tiếng nói chuyện như có như không, nghe như là tiếng khóc ầm ĩ của một cô gái, còn có âm thanh loáng thoáng của một nam sinh, ừm, nghe không rõ lắm, đại khái như là người yêu cãi nhau nhỉ. Lâm Nghiên nghĩ vậy, lại không muốn nhiều chuyện, cô tính đi đường vòng, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn, trong lòng lập tức bắt đầu hối hận, tại sao phải đi con đường nhỏ này làm chi? Bây giờ muốn đổi đường vòng cũng không được, còn phải đi qua người ta! Xấu hổ xấu hổ, trong đầu Lâm Nghiên niệm như vậy, sau đó bước chân dừng lại một chút, hay là nên đi lên trước họ.
Mình cứ cúi đầu đi là được rồi nhỉ? Bỏ qua tôi đi bỏ qua tôi đi… Trong đầu lẩm nhẩm, Lâm Nghiên cúi đầu xuống thấp, ôm chặt sách trong tay.
Cô nhanh chóng đến gần cặp tình nhân bên cạnh, loáng thoáng nghe được cô gái khóc: “Tại sao anh không thích em hả…em thích anh như vậy, anh thích em một chút sẽ chết à…”
Ồ, thì ra chính là yêu đơn phương đấy.
Nam sinh kia vẫn không lên tiếng, Lâm Nghiên cũng sẽ không nhiều chuyện mà ngẩng đầu xem họ cãi nhau. Có một câu ngạn ngữ nói như thế nào ấy nhỉ? Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, cái “nghe” này cô không có biện pháp khống chế nhưng “xem” thì cô vẫn có thể quyết định.
Đầu Lâm Nghiên cúi thấp muốn im lặng đi qua, một bước, hai bước, mấy bước nữa là có thể rời xa ngọn nguồn chiến tranh này, trong đầu cô đếm từng bước.
Lúc này nam chính rốt cuộc lên tiếng, âm thanh rất trong trẻo dễ nghe, không giống như một số nam sinh thô lỗ, cũng không giống như nam sinh ngại ngùng.
“Tôi đã có bạn gái rồi.”
Sau đó ngay cả nữ chính đang khóc ầm cũng ngừng lại: “Em không tin em không tin! Bên cạnh anh chưa từng xuất hiện nữ sinh nào! Anh gạt em là anh gạt em!
Trong đầu Lâm Nghiên lắc đầu chịu thua với sự kiên quyết của cô gái kia, cô nhịn không được “Phì” cười ra một tiếng, trong phút chốc thốt ra tiếng cười thích thú kia cô tự thấy hành vi của mình không lễ phép, đầu cô cúi xuống càng thấp hơn, bước chân không nhanh như ban đầu.
lúc này nam chính lại lên tiếng: “Tôi có bạn gái rồi. Tôi mặc kệ cô tin hay không.”
Trong đầu Lâm Nghiên bổ sung một câu: mặc kệ cô tin hay không, dù sao tôi tin là được.
Nữ chính tiếp tục lắc đầu: “Em không tin em không tin! Trừ phi anh đưa cô ta đến trước mặt em! Nếu không em sẽ không từ bỏ!”
Lâm Nghiên nhếch khoé môi, thầm nghĩ, thật đúng là một nữ sinh có nghị lực, đổi lại là mình, đừng nói là người ta đã nói rành rành thế này, ngay cả chủ động muốn làm rõ chuyện e rằng cũng không dám nữa. Nữ hiệp, tiểu sinh bội phục ~
Lâm Nghiên bước đi không ngừng, lỗ tai lại dựng thẳng lên, muốn biết nam chính trả lời như thế nào. Nụ cười trên khóe miệng cô còn chưa thu lại, thân mình bỗng chốc bị kéo vào một cái ôm ấm áp. Biến cố thình lình xảy ra khiến Lâm Nghiên nhất thời hoang mang, quyển sách trước ngực cũng rớt theo xuống đất.
Đôi mắt Lâm Nghiên mở to hoang mang, cô cảm thấy khó hiểu trừng mắt hướng về kẻ đầu sỏ gây chuyện. Liếc mắt một cái, nhưng ngay phút chốc cô bị một đôi mắt sâu thẳm đen láy hấp dẫn vào trong. Nhìn qua thấy bình thản không hề gợn sóng, chỉ chớp mắt rồi lại giống như hiện lên ý cười, đôi mắt anh tựa ngôi sao, cứ như vậy mà chăm chú nhìn cô một cách nuông chiều.
“Nói với em chờ anh ở bên kia là được rồi, tại sao không chờ? À, em sợ tối, là anh sai rồi, làm sao có thể để em chờ một mình ở bên kia chứ?” Khẩu khí của anh chàng đẹp trai trước mắt thật dịu dàng, ánh mắt cưng chiều, nói xong còn lấy tay vén tóc mái của Lâm Nghiên.
Nếu không phải bản thân mình bị anh ta ôm trong lòng, bản thân Lâm Nghiên cũng nghĩ rằng, ai nói họ không phải là một đôi tình nhân thì đôi mắt chắc chắn bị mù rồi!
Lâm Nghiên hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho cô biết anh chàng cười đẹp như hoa đào này là ai hả? Dựa vào cái gì mà anh ta vẫn ôm mình vậy? Cái ôm đầu tiên đấy!!! Trong lòng Lâm Nghiên phát điên, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra a a! Chính mình lại không mất trí nhớ, rõ ràng, rành mạch mà nhớ được trong những người mình quen biết, không có người này mà!
Lâm Nghiên giãy dụa, cũng không ngờ nam sinh này trông gầy gò, nhưng sức lực lại chẳng yếu, tay anh đặt trên thắt lưng cô đặc biệt dùng sức, cô giận dữ nói: “Anh là ai hả? Tôi không quen anh.”
Anh chàng nam sinh cũng không giận: “Vợ, xin lỗi em, anh không nên để em chờ lâu như vậy, đánh anh mắng anh đều được, đừng nói không quen anh mà…..”
Lâm Nghiên trợn tròn mắt, nhưng chỉ trong giây lát liền hiểu được mưu đồ của nam sinh kia, xem ra định dùng mình để đuổi nữ sinh này, hừ, dựa vào cái gì mà lấy tôi làm lá chắn cho anh hả?
Cô không thuận theo.
“Tôi thật sự không quen anh, anh buông ra đi.” Nếu không buông tay, tôi sẽ không khách khí đấy!
Đôi mắt đẹp như hoa đào của anh chàng nam sinh lóe lên ý cười, giọng nói càng thêm u oán: “Vợ ơi, anh sai rồi…anh thật sự sai rồi…trở về em phạt anh thế nào cũng được…”
Vợ, còn vợ nữa! Vợ cái đầu quỷ của anh ấy!
Lâm Nghiên cảm thấy mình có thái độ đúng mực lại bị người ta giày vò, dưới chân không lưu tình chút nào mà giẫm lên đôi giày bóng rổ trắng bóng kia của anh, tôi đạp tôi đạp tôi đạp đạp đạp, để tôi xem anh còn không buông tay!
Lông mày kiếm của chàng trai trong nháy mắt liền chau lại, nhưng mà anh tức thời khôi phục lại vẻ mặt oán phu: “Vợ, mỗi lần em giận dỗi không phải cắn anh thì là đạp anh, anh vẫn thích em cắn anh hơn…” Nói xong anh còn bỡn cợt mà nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng của Lâm Nghiên, nhìn đến mức cô đỏ mặt.
Nha đầu này, chơi vui lắm. Trong đầu Chu Lăng Tiêu cười nói, nếu dưới chân còn nể tình thì sẽ đáng yêu hơn.
Lâm Nghiên muốn khóc, sao lại thành ra thế này hả? Khi nào thì mình có thói quen cắn người này, tại sao chính mình không biết chứ? Anh ta, anh ta phải nói cho giống như thật thế sao?
Cô nữ sinh đối diện nhìn thấy hai người trước mắt tán tỉnh như nơi không người, ngay cả khóc cũng quên luôn.
Đây, đây là Chu Lăng Tiêu lạnh lùng, người được mệnh danh là khó thu phục nhất của ngành khoa học máy tính sao? Không thể nào! Nhất định là có người giả mạo! Nhất định là vậy!
Cô nữ sinh lau nước mắt, giọng nói run rẩy hỏi: “Anh, anh là Chu Lăng Tiêu sao?”
Chu Lăng Tiêu nhìn nữ sinh kia, khôi phục lại gương mặt lạnh như băng, tiết kiệm lời nói: “Phải.”
Quả thật đúng rồi, vẻ mặt lạnh lùng như vậy chỉ có một Chu Lăng Tiêu thôi! Chính là anh ấy, tại sao lại nhiệt tình với nữ sinh này như vậy chứ!
Cô ta không cam lòng nói: “Em vẫn không tin, anh có cái gì để chứng minh cô ta là bạn gái của anh?”
Lâm Nghiên suýt nữa là muốn ngửa mặt lên trời mà thét lên: Tôi không phải là bạn gái hàng hóa!! Nhưng mà vẻ mặt của hai người này không thèm chú ý đến cảm giác bị gặp rủi ro của cô, Chu Lăng Tiêu nghĩ nghĩ: “Cô muốn tôi chứng minh như thế nào?”
Nữ sinh trầm tư suy nghĩ: “Anh hôn cô ta thì em sẽ tin, sau này em không quấn lấy anh nữa.”
Lâm Nghiên vừa nghe lời này, mặt còn chưa kịp đen thì chỉ thấy một gương mặt tuấn tú lộ ra trước mắt cô đột nhiên phóng đại, lông mi dài tỉ mỉ có thể thấy rõ ràng, bờ môi ấm áp chạm vào, mềm mại trơn bóng, cảm xúc xa lạ nói cho cô biết tất cả điều này không phải là giấc mơ. Lâm Nghiên bị tập kích bất ngờ, chỉ cảm giác được độ ấm trên môi, trong đầu cô vang lên tiếng nổ ầm ầm, một đôi mắt to thậm chí vì hoảng sợ mà chăm chú nhìn vào anh, hoàn toàn ngớ ngẩn.
Trong đầu Chu Lăng Tiêu buồn cười, sắc mặt lại càng nghiêm túc hơn, dường như muốn đem người vợ nhỏ bé đang trong tình trạng lơ đãng mà hôn cho đến khi tỉnh táo, anh vươn tay giữ lấy đầu cô, càng hôn càng sâu.
Không cam lòng nhưng lại không có cách nào khác, nữ sinh kia giậm chân, hừ một tiếng rồi xoay người chạy đi, chỉ còn lại hai người không biết đang làm gì đó, vẫn giữ tư thế thân mật này mà ôm nhau trước mặt thiên hạ.
Lâm Nghiên chợt hoàn hồn, “bịch” một tiếng bỗng chốc đẩy anh ra, cô hung hăng lườm anh, dùng lòng bàn tay chùi mạnh môi mình, nhỏ máu trong lòng, đây là chuyện gì hả, cái ôm đầu tiên còn chưa tính, vậy mà nụ hôn đầu tiên cũng bị mất luôn!
Tuy rằng, tuy rằng cô cũng chưa nghĩ tới phải lãng mạn như thế nào, ấm áp như thế nào để dâng ra nụ hôn đầu tiên của mình, nhưng mà, nhưng mà tuyệt đối không phải là loại tình huống giống như nước sơn bôi đen, bị một người đàn ông xa lạ cướp đi nụ hôn đầu tiên của mình chứ! Tuy rằng, tuy rằng, ngoại của người này khá đẹp! Anh ta, anh ta lại liếm môi, thật là quá đáng!
Đôi mắt hạnh của Lâm Nghiên trừng lên, hai gò má trắng nõn đã nhuộm đỏ rần, nếu không phải sắc trời dần tối, cô sợ là mình không ngẩng đầu lên nổi, mà quyển sách rơi xuống bên cạnh chân cũng không rảnh bận tâm.
“Anh! Đừng để tôi thấy anh lần nữa!” Lâm Nghiên bỏ lại một câu như vậy không uy hiếp được anh, trông thấy đôi mắt hoa đào của anh như có ý cười, cô ôm lấy sách rồi chạy trối chết.
Khóe môi Chu Lăng Tiêu khẽ nhếch lên, vẻ ngoài lạnh nhạt mà tươi cười dịu dàng, con ngươi xinh đẹp tuy rằng vẫn mang dáng vẻ thờ ơ của riêng mình, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể lờ mờ thấy được trong mắt anh không che giấu được ý cười.
Nha đầu này…thật ra rất thú vị.
2,
Sau ngày hôm đó, Lâm Nghiên cảm thấy cô xui tám kiếp, đi đâu cũng gặp người này, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà!
Trong thư viện, trong nhà ăn, sân thể dục, sân tennis, đâu đâu cũng là người này! Lâm Nghiên có phần suy sụp, mỗi lần nhìn thấy anh, gương mặt cô bất giác nóng ran, cô nhớ tới cảm xúc kia dường như quen thuộc cũng dường như xa lạ…
Nếu cô là nữ hiệp, nhất định phải hành hiệp trượng nghĩa, tiêu diệt tên ăn chơi này!
Đáng tiếc, cô không phải…
Haizz, vẫn là đọc sách thôi…
“Dì ơi, cháu muốn mượn mấy quyển sách này.” Trong thư viện, Lâm Nghiên cười nói dễ thương với dì làm việc ở thư viện.
Dì ta cười nhận lấy sách của cô, nhưng mà lập tức nhíu mày: “Bạn học, lần trước em mượn tám quyển còn chưa trả, lần này chỉ có thể cho mượn hai quyển.”
Lâm Nghiên nhẹ nhàng “A” lên một tiếng, quên mất mấy quyển sách còn chưa trả!
Lông mày cô nhíu lại có chút khó xử, nên bỏ lại quyển nào đây? Còn chưa nghĩ xong thì đã có một bàn tay thon dài đưa ra một tấm thẻ, âm thanh trong trẻo vang trên đỉnh đầu: “Dùng của anh đi.”
Lâm Nghiên quay đầu, hướng về một đôi mắt hoa đào sáng ngời, ặc, người nào đó đúng là âm hồn bất tán.
“Không…..” Lời còn chưa nói xong, dì kia đã cười đến híp mắt mà nhận lấy tấm thẻ.
Khi chữ “dùng” này nói ra, đã nghe được tiếng “tích” trong trẻo, dì ta đã cười tủm tỉm làm xong cả rồi.
Lâm Nghiên mồ hôi đầy mặt, dì à, dì đâu cần đến mức ấy! Thấy trai đẹp cũng không cần hiệu suất cao như vậy chứ!
Cô liếc nhìn anh một cái rồi ôm sách bỏ đi, đừng bắt kịp đừng bắt kịp!
Chu Lăng Tiêu nhìn thấy cô hất tóc đuôi ngựa đi thật nhanh mà không thể không cười lên tiếng, nha đầu kia, tại sao lại có thể thú vị như vậy? Mỗi lần nhìn thấy anh giống như nhìn thấy mầm độc, bộ dạng anh kinh khủng như vậy sao?
Lúc các anh em ở cùng phòng ký túc với Chu Lăng Tiêu nhìn thấy cảnh tượng đó, Chu đại soái ca luôn luôn lạnh lùng vậy mà nhìn khung cửa trống rỗng cười đến mức dịu dàng. Thật sự là rất khủng bố!
“Soái ca, cậu làm sao vậy?” Lão Tứ trong phòng sợ run cả người, hoảng sợ hỏi han.
Chu Lăng Tiêu tức giận trừng mắt, liếc cậu bạn một cái, khoan thai nói: “Ngắm người đẹp ~~” Anh bỏ lại ba người phía sau trông mòn con mắt, rồi phơi phới rời đi.
Người đẹp mà, tự nhiên có thôi, nhưng mà, không phải cho các người ngắm ~~ Chu đại soái ca nói trong lòng.
3,
Lâm Nghiên ôm sách trở về phòng ngủ, trong lòng lẩm nhẩm một vạn lần: anh ta chuộc tội anh ta chuộc tội ~~ trong lòng cô cuối cùng ổn định hơn, nhịp tim trở lại bình thường.
Lần sau cô đi trả sách đúng thời hạn, chỉ không muốn nợ anh ta thôi nhỉ? Lòng tốt của bạn nhỏ Lâm, tại sao lại hoán đổi vai trò? Tại sao bỗng nhiên trở nên bối rối? Không phải chỉ là một quyển sách thôi à!
Ngày hôm đó bởi vì một quyển sách mà trở nên tươi sáng hơn, bởi vì, người kia, anh bỗng nhiên biến mất, đi đâu cũng không thấy, ngày hôm đó rất yên tĩnh à ~ nhưng mà, trong đáy lòng cô bỗng nhiên có cảm giác trống rỗng, làm sao vậy?
“Tiểu Nghiên, dưới lầu có người tìm ~~~ là trai đẹp đó!” Trưởng phòng ký túc đột nhiên vô cùng kích động vọt vào phòng ngủ, kéo Lâm Nghiên đang bổ sung giấc ngủ ở trên giường ra bên ngoài.
Chị hai! Chị hai! Tôi vẫn chưa thay áo ngủ, tóc chưa chải, còn mang đôi dép lê đầy màu sắc, chị phải kích động vậy sao? Lâm Nghiên liền kêu một tiếng bi ai.
Cho đến khi nhìn thấy người đang chờ cô dưới lầu phòng ngủ, cô hận không thể phá vỡ bức tường cảm xúc đã lên tới đỉnh điểm! Dĩ nhiên là Chu Lăng Tiêu biến mất đã lâu! Cô không phải trả sách trễ ba ngày thôi à, có đến mức vì ba hào kia mà chạy đến tận đây!
Quả nhiên, đàn ông đẹp trai đều keo kiệt mà, mẹ nói rất đúng!
Ông Lâm: …Con gái, mẹ con chỉ tức giận nhất thời mà thuận miệng nói, bố con cũng không nhỏ mọn…
Lâm Nghiên tỏ vẻ không vui cười nhạt với anh, cô túm lấy trưởng phòng ký túc đang hoa mắt ngây ngốc chảy nước miếng, lục lọi túi tiền: “Có ba hào không? Cho tớ mượn trước! Trở về sẽ trả lại cho cậu!” Thật bi kịch, mặc áo ngủ, cái gì cũng không mang.
Trưởng phòng ký túc nuốt nước miếng, si ngốc nói: Có…
Lúc này đừng nói là ba hào, muốn xóa hết truyện BL toàn tập giấu kỹ trong máy tính không chừng cũng nguyện ý làm theo lời cô…
Lâm Nghiên túm lấy tay anh, hung hăng đem ba hào đập vào trong lòng bàn tay anh, ngẩng đầu: “Trả cho anh, thanh toán xong!” Đôi mắt nhỏ dường như sắt đá.
Chu Lăng Tiêu cảm thấy vui vẻ, cô nàng này, làm sao có thể xúc động như búa đập tường thế?
Khóe môi anh nhếch lên, che dấu ý cười, anh hơi cau mày, hướng về ánh mắt tức giận của cô, thản nhiên nói: “Anh đến là để xin lỗi, chuyện hôm đó…”
Nói chưa xong, anh phát giác dưới chân tê rần, quả nhiên nha đầu kia mang đôi dép lê đầy màu sắc hung hăng diễu võ dương oai giẫm vào đôi giày bóng rổ mới toanh của anh.
“Không cho nói chuyện ngày hôm đó!” Lâm Nghiên tức giận, vốn không chỉ muốn ba hào thôi, xem ra còn muốn đến lấy lãi. Cô xoay người, lục ra một đồng tiền xu trong túi của trưởng phòng ký túc còn đang ngẩn ngơ, đập vào lòng bàn tay anh: “Được rồi! Không cần thối lại!”
Chu Lăng Tiêu sửng sốt ngơ ra một lúc, chợt thấy bất lực, nhìn anh keo kiệt như vậy sao? Vì ba hào thoáng cái bay tới đây?
Lời nói anh hàm chứa sự bất đắc dĩ, an ủi: “Ý anh là, anh muốn mời em một bữa cơm để nhận lỗi mà thôi.”
“Không cần!” Sĩ khí tăng cao, Tiểu Nghiên bỗng nhiên không biết lấy được tự tin ở đâu, vênh vang đắc ý kéo trưởng phòng ký túc còn đắm chìm trong mê hoặc mà nghênh ngang bỏ đi.
Cô nói lầm bầm, chỉ có một bữa cơm thôi! Có thể đền lại cái ôm đầu tiên và nụ hôn đầu tiên của cô hả!
Tuy rằng, tuy rằng cô rất đói bụng! Đứa nhỏ học hành suốt đêm, ban ngày bổ sung giấc ngủ, đau thương quá mà! Trên mặt cô nàng nào đó đỏ bừng, trong lòng oán hận mà nghĩ ngợi, đừng tưởng rằng bổn cô nương không biết ngươi muốn làm chuyện mờ ám! Chị đây mới không nói chuyện với anh!
Chu Lăng Tiêu thở dài, nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô nàng nào đó xa xa, thầm nghĩ: cô nàng chỉ số thông minh cao nhưng chỉ số cảm xúc lại thấp, khó mà tới tay đây!
Con đường này còn dài đằng đẵng, ta còn ngược xuôi thỉnh cầu tìm kiếm … Chu đại soái ca, cố lên ~~ cậu làm được ~~~ ba người bạn hèn mọn cùng phòng thật chân thành ủng hộ thêm vào đoàn hậu viện ~~~
Đến khi Lâm Nghiên kéo trưởng phòng ký túc về phòng, cô lập tức bị ba nữ hộ pháp chặt chẽ vây quanh: “Lâm Tiểu Nghiên, thành thật khai báo!! Cậu và Chu đại soái ca có quan hệ gì!!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nghiên ửng đỏ, oan ức nói: “Tớ đâu có biết anh ta là ai chứ!” Chẳng biết tại sao! Đi đường ban đêm, quả nhiên dễ gặp quỷ!
Sau một trận nghiêm hình tra tấn, Lâm Nghiên lại nhớ tới, mỗi ngày đều gặp tên họ Chu kia ít nhất ba lần trở lên, đại học A này không nhỏ mà?
Sao có thể trùng hợp ngẫu nhiên như vậy chứ?
Thực ra cô nàng không biết đoàn hậu viện tay chân của Chu đoại soái ca giỏi đến chừng nào, hành trình của cô, người ta đã biết rõ từ lâu ~~
Nhưng mà, mặc dù có chút phiền toái nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào, đây là tình huống gì đây?
Một ngày nào đó, ánh mặt trời chói chang chiếu vào phòng ngủ, Tiểu Nghiên vội vàng chạy đến căn tin, nhìn thấy trước sân của căn tin có một biển người, trong lòng không khỏi buồn bực, ánh mặt trời nóng bức như vậy, tại sao còn có nhiều người thế hả?
Mặc kệ, ăn cơm quan trọng hơn.
Đến khi Lâm Nghiên ăn no, nhìn về phía bên kia thấy người tụ tập ngày càng nhiều. Chẳng lẽ là có biểu diễn? Trưởng phòng ký túc làm sao có thể bỏ qua chuyện như vậy, thế là kéo Tiểu Nghiên chui vào đám người.
Ngầu thật! Tỏ tình tại cổng lớn à!
Hay là nữ theo đuổi nam nhỉ!
Lâm Nghiên liếc mắt một cái, chỉ muốn che mặt lại thôi.
Gì đây?
Không phải chứ? Bởi vì nam chính là Chu Lăng Tiêu! Gặp anh ta là điềm xấu mà! Nhất là loại tình huống này!
Năm mươi năm sau Lâm Nghiên vẫn trách cái miệng quạ đen của mình, tại sao có thể chính xác như vậy?
Lời độc mồm trong lòng còn chưa thốt ra thì đã thấy ánh mắt mọi người đều hướng về hai cô đang đến đây. Lâm Nghiên vội vàng kéo trưởng phòng ký túc rút lui, nhưng mà cô nàng này cũng lấy vẻ mặt ăn trứng thối trừng mắt nhìn cô?
“Đi…đi thôi!” Nhanh lên đi chứ, gặp người này chắc là chuyện không tốt rồi!
Sao lại hóa đá rồi? Không phải vì phơi nắng quá lâu mà bị cảm nắng chứ?
Tay này của Lâm Nghiên đặt lên trán trưởng phòng ký túc, nửa đường đã bị người khác cắt ngang: “Vợ, em đã đến rồi à.”
Hoàn toàn bị sốc!
Cô trợn mắt! Người này tại sao lại dùng chiêu này nữa? Lần trước là trên con đường nhỏ vắng vẻ, lần này là trước cổng lớn căn tin ồn ào náo nhiệt của đại học A!!!! Không kéo người ta xuống nước là không được hả!!!! Không phát hiện những cô nàng trắng trẻo kia đang trừng to hai mắt hận không thể ăn cô đấy! Không được lấy cô làm người chịu tội thay nữa chứ! Ngay cả vẻ mặt của trưởng phòng ký túc cũng khiếp sợ cộng thêm vẻ bị lừa gạt! Đợi lát nữa cô về sẽ đối diện với ghế hùm hay là nước ớt đây? Ông trời ơi, cứu cô đi!
“Anh…anh là ai hả!” Lâm Nghiên một khi căng thẳng liền dễ nói cà lăm, đặc biệt dưới ánh mắt đầy hứng thú kia, suýt nữa cô cắn đầu lưỡi rồi, “Tôi…tôi không biết anh…”
“Trưởng phòng, chúng ta mau đi thôi!” Lâm Nghiên muốn khóc, cô quay đầu túm lấy tay áo cô bạn liều mạng cầu cứu, đã nói không xem náo nhiệt mà, cậu lại bắt tớ đến nhìn, xem đi xem đi, đã xảy ra chuyện còn không cứu tớ hả!
“Nghiên Nghiên, anh xin lỗi, mấy hôm trước anh bận rộn, em đừng giận được không?” Ánh mắt kia của Chu đại soái ca chân thành tha thiết, giọng nói dịu dàng, nếu để mấy người bạn cùng phòng nhìn thấy anh như vậy, thế nào cũng rú lên như điên, Chu Lăng Tiêu cũng có một ngày dịu dàng như vậy?! Ai cũng có thể nói heo mẹ biết leo cây đấy!
Mắt thấy sắc mặt của những người đẹp đối diện ngày càng tái nhợt, Lâm Nghiên khóc không ra nước mắt, người đẹp, thật sự không liên quan đến tôi đâu! Tôi và người này không có quan hệ gì cả!
“Tôi…tôi thật sự không biết anh mà…” Lâm Nghiên suýt nữa là thề với trời, vấn đề này dù có thề hình như người ta cũng không tin đâu.
Chu Lăng Tiêu tỏ vẻ buồn bã thở dài, đôi mắt hoa đào cụp xuống, quả nhiên là một hoàng tử u buồn: “Nghiên Nghiên, anh biết khoảng thời gian trước lạnh nhạt với em là lỗi của anh, cơ mà anh cũng là vì tương lai của chúng ta mới dành nhiều thời gian cho việc học hành, em đừng giận, chờ anh qua đợt bận rộn này, anh nhất định sẽ tốt với em.”
Lại còn tương lai nữa chứ! Các người tại sao có thể tin tưởng lời người ta! Sao có thể dùng loại ánh mắt “Nữ sinh này thật không hiểu chuyện” mà xem xét tôi chứ! Tôi thật sự không cố tình gây sự mà! Không, là tôi cố tình gây sự gì với hắn chứ!
“Trưởng phòng à…tớ thật sự không biết người này…” Lâm Nghiên nắm tay áo trưởng phòng ký túc như muốn khóc, cô bạn không giống như ngày thường, mỗi lần đều ra tay giúp cô mà!
Từ trạng thái kinh ngạc khôi phục lại tri giác, bạn trưởng phòng ký túc nào đó thấy sắc quên nghĩa, yếu ớt thốt ra một câu: “Lần trước tớ thấy anh ta đến dưới lầu phòng ký túc tìm cậu…”
Được rồi, quên mất các vị trong phòng ký túc đều có dị tính không nhân tính, nhất là trưởng phòng ký túc mê soái ca nhất, cô làm sao có thể trông cậy vào cô nàng này đây…
“Cái đó, không có việc gì tôi đi trước… Các người từ từ trò chuyện…” Cô vội kéo trưởng phòng ký túc chạy trốn, thừa dịp bây giờ còn có thể đi thì rút lẹ thôi, đợi lát nữa sẽ bị bao vây đó!
“Nghiên Nghiên!” Chu Lăng Tiêu nhanh tay nhanh mắt, giữ chặt cánh tay Lâm Nghiên, nhíu mày, “Anh biết em không thích nữ sinh khác quấn lấy anh, anh đã nói rõ ràng với họ, em là người duy nhất mà anh quan tâm, đừng giận nữa được không?” Hai chữ cuối cùng kia, đủ loại dịu dàng, muôn vàn du dương, tất cả tiêu điều vắng vẻ, có thể nói là tình yêu vô tận.
Xung quanh là tiếng hít hơi.
“Đó là Chu Lăng Tiêu đấy! Hoàng tử của ngành khoa học máy tính!”
“Người được chọn là đẹp trai nhất trường trong truyền thuyết?”
“Wow! Thật sự rất đẹp trai!”
“Chẳng những đẹp trai mà còn si tình ~~ đàn ông như vậy bây giờ rất hiếm đó ~~”
Còn có nữ sinh hờn dỗi với bạn trai nói: “Nhìn xem, nhìn xem bạn trai người ta nói lời yêu thương như thế nào ~~~ anh lặp đi lặp lại vài câu như thế ~~ một chút ý tưởng mới cũng không có ~~”
Mí mắt Lâm Nghiên sụp xuống như là muốn ngất xỉu vậy, nhưng không được không được, cô phải thoát khỏi vòng vây này trước: “Bạn học này, chúng ta thật sự không quen nhau.” Anh ta quá phiền phức, chưa tìm ra người yêu à! Không cần phải mỗi ngày đều lấy cô ra làm lá chắn chứ! Bây giờ thịnh hành nền tảng tình yêu đó nền tảng tình yêu, hiểu hay không?
“Chúng ta không quen nhau sao? Nụ hôn đầu tiên của em không phải là của anh à ~”
“Rầm,” là âm thanh trưởng phòng ký túc ngã xuống đất, run rẩy chỉ vào cô, kêu lên ai oán: “Hai người khi nào đã thông đồng đến nước này hả! Vậy mà cậu cũng không nói cho bọn tớ biết!”
Lâm Nghiên: …Việc này sự thật không phải như vậy!
“Trưởng…..”
Giải thích gì đó, sau này có thể nói rõ, hiện tại, cậu phải giúp tớ đối phó chuyện trước mắt đi. Trong mắt Chu Lăng Tiêu mang theo ý cười, môi đã giương cao.
Dù giải thích bao nhiêu đi nữa, em cũng không thể nói rõ.
Lâm Nghiên, em còn muốn tiếp tục ung dung tự tại sao? Nên ngoan ngoãn làm con dâu của nhà họ Chu đi.
Được rồi, Lâm Nghiên thật sự ngất đi.
4,
Lâm Nghiên chỉ nhớ rõ một hình ảnh duy nhất trước khi ngất xỉu, là một đôi mắt hoa đào trong veo, đáy mắt gợn lên vẻ lo lắng và khẩn trương.
Khi tỉnh lại, người đã ở trong phòng y tế.
“Bởi vì em bị cảm nắng và cảm xúc quá căng thẳng mới bị ngất đi, nhưng mà bây giờ đã truyền dịch, hẳn là không sao.”
Vị đại thần nào nói cho tôi biết, vì sao anh ta còn ở đây!
Chu Lăng Tiêu nhìn sắc mặt hoảng sợ mà ai oán của cô, trong lòng buồn cười, cô nàng này, rõ ràng không có thiên phú khôi hài, sao lại làm anh muốn cười vậy chứ?
Ặc, đại thần mau chóng xuất hiện.
Trưởng phòng ký túc giương nanh múa vuốt đến: “Khai báo thành thật với tớ! Cậu thông đồng với Chu đại soái ca hồi nào! Lần trước còn nói hai người chỉ biết tên nhau! Biết tên thì có thể hôn à!”
“Khụ khụ khụ…buông tay…làm sao tớ đến đây…..” Lâm Nghiên hụt hơi, sức tay cô bạn vẫn mạnh như vậy.
“Còn nói? Chẳng lẽ cậu trông cậy vào tớ bế cậu đến à? Đương nhiên là có người chủ động xin đi giết giặc ~~ hơn nữa, cậu ngất xỉu trong lòng anh ấy, còn để người khác đưa đi sao?”
“Cậu nói là…..” Lâm Nghiên mắt vừa mở ra lại muốn ngất xỉu.
Holy shit! Từ căn tin đến phòng y tế, nếu cô nhớ không lầm, muốn đến nơi phải đi qua phân nửa trường học thì phải? Cái này, cô ở trong lòng người nào đó, huênh hoang đi qua cả trường à!!!
Trưởng phòng ký túc nhìn đôi mắt nhỏ ai oán của cô, sắc mặt kia gọi là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu đừng làm ra vẻ thiệt thòi được không? Có biết bao nhiêu nữ sinh hâm mộ ghen tị hận cậu biết chưa? Vừa hôn lại còn bồng, cậu không phải tối nằm mơ cười đến tỉnh à?”
Lâm Nghiên kinh ngạc gật đầu, lại vội vàng lắc đầu, cô nằm mơ giờ tỉnh lại rồi, nhưng không phải mỉm cười tỉnh lại, mà bị hù dọa mà tỉnh giấc.
“Ăn chút cháo đi, anh mới vừa đi mua.” Chu Lăng Tiêu đi vào, cầm theo một cái cặp lồng bằng nhựa.
Trưởng phòng ký túc thấy vậy rời khỏi, trước khi đi còn liều mạng nháy mắt với Lâm Nghiên, đừng làm ra chuyện ngu ngốc! Phải bắt được soái ca! Vì lợi ích của toàn bộ phòng ký túc!
“Khụ khụ, em, khỏe chút nào chưa?” Ánh mắt Chu Lăng Tiêu mơ hồ, người nọ ngất trong lòng anh, anh ít nhiều cũng có phần trách nhiệm.
“Không sao, tôi muốn về.” Lâm Nghiên cúi đầu, giọng nói rầu rĩ.
Chu Lăng Tiêu không thích giọng nói nặng nề chẳng có hơi sức của cô, anh đè vai cô, giọng điệu lạnh lùng nói: “Bác sĩ muốn em ở lại đây quan sát, anh đã giúp em xin nghỉ tiết học buổi chiều, em hãy ở đây nghỉ ngơi.”
“Tôi không cần, làm phiền anh rồi.”
Nhìn thấy bước chân cô hơi mệt mỏi, trong lòng Chu Lăng Tiêu dần dần sinh ra tức giận, vì cô không biết thương thân thể của mình, hay là giận bản thân anh.
Anh có phải nên trực tiếp hơn một chút không? Nha đầu kia, hình như không thích mềm nhỉ? Chu đại soái ca cau mày đầy vẻ khó hiểu.
“Tại sao anh ở trong này?” Vào lớp toán nâng cao lại gặp người này, thực kinh hãi mà. Ngành khoa học máy tính và ngành của cô đâu có lớp học chung chứ? Nhìn thấy ánh mắt bạn học xung quanh rõ ràng càng mập mờ hơn, Lâm Nghiên cảm thấy mình gặp trở ngại, thấy bản thân mình như người ngoài à.
“À, anh cùng học với em. Ngồi đây đi.” Chu Lăng Tiêu hết sức tự nhiên lấy đi quyển sách trên bàn bên cạnh, hướng về cô cười cười. Anh sớm biết nha đầu kia sợ nhất chính là toán nâng cao, thậm chí còn từng hùng hồn nói, chỉ lấy chồng giỏi toán. Mà toán nâng cao đối với anh mà nói thật sự là việc cỏn con. Đây không phải đã chứng minh, cơ hội của anh rất lớn sao?
Lâm Nghiên nghẹn họng, vừa định nói “Tôi không cần” thì thầy Lý đã lên bục giảng.
Cô trừng mắt liếc anh một cái, chỉ có thể ngồi xuống. Đừng chú ý mình đừng chú ý mình ~ trong đầu Tiểu Nghiên điên cuồng niệm chú, thế nhưng có vẻ mọi người vẫn thích đem ánh mắt như có như không dừng lại trên người cô. Thật muốn mượn áo tàng hình của Harry Potter để mặc.
Vấn đề là, tên đầu sỏ kia ngược lại cũng chẳng nhiều lại, thật là đến đây nghiêm túc nghe giảng, trái lại là Lâm Nghiên bắt đầu không tập trung.
“Bạn học kia, phiền em trả lời câu hỏi này.”
Lâm Nghiên phản ứng một hồi lâu mới nhận ra là đang gọi cô. Trời à, đề này làm sao cô có thể làm được! Toán nâng cao toán nâng cao, trời chấm dứt toán nâng cao đi!
Lâm Nghiên đang 囧 không biết làm sao thì bàn bên cạnh đẩy qua một tờ giấy.
“Ừm, trả lời đúng rồi, rất chăm chú nghe giảng ~~” Thầy Lý mỉm cười khen một câu.
Sắc mặt Lâm Nghiên ngượng ngùng: “Vừa rồi, cảm ơn anh.” Há miệng mắc quai, Lâm Nghiên cô có tiếng là phân rõ đúng sai, vẫn nên nói lời cảm ơn này.
“Không có gì, giúp bạn gái anh làm bài, anh rất vui.” Dừng một chút, Chu Lăng Tiêu không nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của cô, nói tiếp, “Ừm, sau này con anh học toán, có thể để anh dạy, toán lý hóa máy tính anh đều giỏi, sửa đồ điện bồn cầu dạy toán đều được cả.” Anh phù hợp với tất cả yêu cầu của em, những lời này Chu Lăng Tiêu chưa nói ra, nhưng ánh mắt ngay thẳng kia cũng nói lên rõ ràng.
Lâm Nghiên giật mình, rồi hầm hầm nhìn bóng lưng sắp chạy xa của trưởng phòng ký túc: cậu lại bán đứng tớ nữa rồi!!!
Trong lòng trưởng phòng ký túc xót xa: tớ thật không phải cố ý đâu! Ai bảo Chu đại soái ca phái lão Nhị của phòng bọn họ dùng mỹ nam kế với tớ! Chị đây không chịu nổi nhất là loại nam sinh tiểu thụ hờn tủi này mà ~~~
“Ai là bạn gái của anh hả?” Lâm Nghiên giận dữ liếc anh một cái, gương mặt ngày càng đỏ ửng nóng ran.
“Ờ, vừa rồi anh làm bài cho ai thì chính là người đó.”
“Anh!” Cô chán nản, hoàn toàn chán nản.
“Em xem, nụ hôn đầu tiên của anh đã cho em, bây giờ cả trường đều biết em là bạn gái của anh, không còn nữ sinh nào muốn tới tìm anh, em nói xem, em không chịu trách nhiệm với anh thì ai chịu trách nhiệm với anh đây.” Vô tội lại còn ra vẻ đáng yêu, Chu đại công tử chớp mắt, ý cười đầy mặt.
“Anh!” Có người vô lại như vậy sao? Tại sao rốt cuộc vẫn là lỗi của cô hả?
“Cho nên nói chỉ có như vậy thôi, sau này anh miễn cưỡng đi theo em, em không cần phải làm gì hết, chẳng qua thực hiện nghĩa vụ của bạn gái, đến lúc có con thì ở nhà chăm sóc con anh, cũng không cần phải làm việc gì khác. Chuyện nuôi sống gia đình giao cho anh là được, ai bảo anh là đàn ông chứ.” Chu Lăng Tiêu nói ra đúng lý hợp tình còn rất đương nhiên.
Mí mắt của Lâm Nghiên lật tới lật lui thật sự trở thành ba mí mắt, người này….. thật là…..
Rất đáng ghét ~~
“Đi thôi ~~” Chu Lăng Tiêu vô cùng tự nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của người nào đó, ý cười trên khoé miệng không thể ngừng lại được.
Một cô gái nào đó ngượng ngùng đi theo sau anh, nhiều năm về sau, con nhỏ cũng đã sinh lâu rồi, cô vẫn nghĩ không ra, lúc ấy tại sao cô im lặng tùy ý để anh nắm tay đi? Còn trở thành như vậy nữa chứ?
Cô hỏi vị tổng giám đốc nào đó, tổng giám đốc Chu lạnh lùng nói: “Ngoài anh ra thì chẳng có người nào muốn em, không đi theo anh thì em đi với ai hả?”
Được rồi, người này, không phải tự kỷ một chút thôi đâu! Lâu rồi chưa ăn gối thần công của cô có phải hay không!
Đang lúc hai vợ chồng vui đùa, ngoài cửa truyền đến một tiếng trẻ con yếu ớt: “Ma ma, đi tiểu đi tiểu ~~”
-End-
Truyện nhẹ nhàng, giọng văn dí dỏm, đáng yêu quá chừng ;) thanks bạn nhiều!
De thuong qua chung, cam on ban
Pingback: 🍉 Ngôn Tình Hiện Đại hoàn 2019 – HNC
dễ thương quá.
dễ thương quá, huhi, thỉnh thoảng đọc mấy truyện ngắn ngắn thấy thoải mái quá
Truyen qua suc de thuong ! Thanks Sam ❤️
Thanh xuân của ngta chưa bao h làm tui thất vọng mà :))
Tui phấn khích vì thanh xuân của người khác nở hoa lãng mạn. Thanh xuân của tui đâu? Đâu ? Đâu? Truyện dễ thương ghê đi, cảm ơn Sam nhoa 😘
Pingback: List hoàn năm 2019 – Góc nhỏ của Ying Ying
Pingback: List truyện – Tuế Nguyệt Tĩnh Hảo
áaaaa, dễ thương xĩuuuu, cảm ơn Sam nò <3